Đoạn 1 : Năm Cuối THCS
Một Huyện thuộc tỉnh cao nguyên, nằm dọc quốc lộ 26 là nơi nó sinh ra và lớn lên. Kể sơ qua về cuộc sống trước năm cuối THCS, là con trong gia đình CNVC, cha mẹ nó không giàu có, gia đình thuộc hạng trung trung, năm lớp 7 cha nó có bồ nhí bên ngoài … gia đình không êm ấm, tôi buồn, bỏ học gia nhập vào băng nhóm, đánh nhau, chém lộn ….
Cuối năm lớp 8, nó từ bỏ băng nhóm, vì mất căn bản khá nhiều nên cũng chỉ học trung bình chứ không vươn lên nổi như người ta, chỉ có đầu óc nhanh nhạy chỉ nhanh hiểu hơn mà thôi. Cuộc sống vẫn cứ bình thường trôi qua chẳng có nhiều sự kiện nổi trội.
Cuối năm lớp 9 sau khi thi xong tốt nghiệp cả lớp tổ chức chia tay, địa điểm tập trung là Thác Krông Bông, nếu ở dọc QL 26 thì hẳn bạn cũng sẽ biết thác này, trong này chỉ có địa hình hiểm trở về đá tảng lớn xếp nhau, nước trong, khu bên dưới có khá nhiều khách du lịch đến chơi. Cũng khá rành đường vì đã đi nhiều lần lên khu trên đầu nguồn nên tôi dẫn đầu đưa cả lớp lên các tảng đá trên đầu nguồn để tập trung ăn nhậu, xách 2 tay 2 két bia sài gòn đi leo lên theo mấy con đường mòn cuối cùng cũng đến bãi đá trên. Sau khi tập trung, thời tiết gần trưa khá nóng nên mấy đồng chí trong lớp hăng hái đi tắm trước để cho mấy bạn nữ sửa soạn các món ăn, thủ tục ăn uống xong, vì còn là học sinh nên cả lớp chỉ uống có 2 két bia và mấy chai nước ngọt cho mấy bạn nữ thôi.
Đến xế chiều, lúc các ông tướng đã lăn ra mà ngủ, các bạn nữ thì tụm năm tụm bảy nói chuyện om sòm, nó nhảy ra mấy tảng đá giữa sông nằm chơi, đang chuẩn bị thiu thiu do men bia, bỗng nghe các bạn nữ la thất thanh.
Cứu …á…á…. Cứu bạn Nhung với, Nhung nó rớt xuống sông rồi…
Nguyên lai là do mấy bạn nữ ngồi chơi trong chán nên cũng nhảy ra các tảng đá như nó để hóng gió, khoảng cách giữa các tảng đá là khá xa, tuy đá nằm trên nước không trơn nhưng mép đá lại bo tròn nên dễ trợt chân, nhất là chân ướt mà nhảy. Ở sông này đã có nhiều vụ các chết đuối, chủ yếu ở đây là đá tảng nên nước sẽ xoáy qua các khe, ai mà bị cuốn ở đây thì nắm chắc 80% sẽ đi chầu ông bà, hàng năm đều có nhiều vụ tai nạn thương tâm xảy ra ở đây.
Bật dậy, nhìn qua thấy cách nó 2 tảng đá là tảng đá mà Nhung bị trợt chân và đang bị cuốn xuống, lao nhanh qua 2 tảng đá, nhảy xuống dòng sông cố bơi theo Nhung, Nhung đớp nước liên tục do không biết bơi và nước xoáy hút người xuống, nó bơi sải hết tốc lực đến cạnh Nhung, nhưng xảy ra sự cố nguy hiểm mà xém chết cả hai. Nhung trong lúc đớp nước do sợ quá, khi nó đến gần cứ ôm chầm lấy, đè nó xuống rồi ngoi len, làm nó cũng đớp nước mấy ngụm, duỗi chân lặn xuống , lăng mình ra xa Nhung, lấy thế bơi ra sau lưng thọc tay dưới nách ôm từ đằng sau, sải cánh tay trái qua ngực Nhung, lúc này ko còn đủ thời gian mà cảm giác ngưc nghiếc gì nữa, la to lên.
Nhung ….. bà đừng quẫy nữa…. chết cả đám đó…
Có vẻ có tác dụng, Nhung không quẫy nữa, nói thì lâu nhưng tình huống lúc đó nhanh vô cùng, sau khi ôm được Nhung, cố sải mình bơi 1 tay kéo Nhung vào các tảng đá phía trong, nhưng hỡi ôi, bia làm cho sức của nó yếu hẳn đi, nước vẫn cứ đẩy nó và Nhung lao xuống mép thác vèo vèo, trượt qua tảng đá cố lấy tay phải bám vào nó, tay ướt cộng với tốc độ cuốn đi quá nhanh nên tay trượt qua tảng đá, rách ra mấy đường chảy máu tùm lum, cũng phải nói lúc đó thực sự chẳng thấy đau.
Trời ơi…. tay ông chảy máu kìa….á á. Nhung la lên
Trượt dài thêm một khoảng nữa, cố gắng vươn mình vào trong, chỉ còn 2 tảng đá cuối cùng này là lao xuống thác, xuống là chết chắc vì thế nó cố vươn thật mạnh để trôi vào giữa 2 tảng đá, khoảng cách của nó khá rộng khoảng hơn 1 sải chân, hết cách để có thể trụ lại, bỗng lóe lên suy nghĩ trong đầu “Dùng hai tay mới cản được”, nghĩ là làm, xoay mình thật mạnh để lưng về phía khe 2 tảng đá, nó la lên
Nhung….. tui đẩy bà ra một chút, đừng có quẫy nha….
Không biết là do sợ hay sao mà Nhung gật đầu lia lịa, mịa bà, con gái bình thường lì như quỷ, lúc này sao mà hiền gớm >”
Phịch phịch, hai tay hai chân và vào tảng đá như tên bắn, cảm giác nhức buốt truyển từ 4 điểm khác nhau về não một lần quả là cả một cực hình, cuối cùng đã níu lại được, sau khi đã trụ lại được, nó nhìn lên phía trên để chuẩn bị đón Nhung đao lao tới, thì bỗng nhiên tim nhảy lên thình thịch, cảm giác đau nói từ tim ra Nhung đâu ?…… đâu mất tiêu rồi, mới đây mà.
Đang tính lao mình lên lặn xuống thì thấy Nhung lại trồi lên, tội nghiệp cô nàng, mới chim xuống đớp nước nữa rồi, gồng hết tứ chi đón cú va chạm thần tốc.
Phịch…. Nhung va chạm với thân mình nó, đầu trồi lên được tới cổ của nó, lập tức nó la lên
Ai da … Nhung bà ôm tui đi, tui không níu bà được.
Như đã chuẩn bị trước, Nhưng đưa hai tay lập tức quàng lấy cổ tôi, áp má vào má của nó, ôm chặt cứng. Ôi cha mẹ ơi, lần đầu tiên được gái ôm chặt đến thế… lang man rồi, quay lại tình huống lúc đó, khoảng 3 phút sau đó Nhung cứ bá cổ ôm chặt lấy nó, má kề má cả hai cùng thở hồng hộc, chắc mới đớp nước nên sợ đến thế. Cảm giác đau từ bàn tay truyền đến, bị rách tay, nhúng nước liên tục nên máu không đông lại được, máu cứ chảy từ lúc đó đến giờ. Cảm giác chóng mặt ập đến, nỗi lo sợ của tôi dâng cao, sợ rằng …..
Nhung… Nhung, bà bám lấy tay tui, leo lên tảng đá bên phải đi,nó thấp dễ leo đó…hộc..hộc. Nó gắng sức nói với Nhung
Nhưng tui … sợ.. lắm. Nhung nói
Trời ơi … chết tới nơi rồi.. sợ cái gì, nhanh đi . Nó hét lên
Nhung buông lỏng tay trên cổ nó, lân theo cánh tay phải bò lên tảng đá, thấy Nhung trợt hai lần, như sắp rơi lại trong nước, bỗng nhiên nó quyết định một quyết định liều lĩnh, cố gắng chống chân trái vào tảng đá, buông hai tay, lấy hết sức đẩy mông của Nhung lên tảng đá, Nhung vừa lên được tảng đá cũng là lúc nó bị nước đẩy lọt qua khe đá, đầu nó đập mạnh vào cạnh của tảng đá bên trái trôi xuống dưới.
H …H .. ơi, bơi lên đây đi, H ơi … huu. Hu … Ai cứu H với. Nhung thét lên rồi khóc.
Trước mắt nó tối dần, đớp thêm mấy ngụm nước không rõ, nó chợt cười rồi buông thõng người ra, không còn sức để bơi nữa, tự nhiên lại nghĩ về cha mẹ…. nghĩ về quãng thời gian trước đó …. Mọi thức dần dần nhòa đi, hình như bị nước dìm xuống…. bỗng ..cảm giác đau nhói từ chân phải truyền lại ….
Sực tỉnh táo hơn, nó mới nhận thấy tình huống, do buông thõng người nên khi nước cuốn trôi ngang, có một tảng đá nhỏ hơn 2 tảng kia nằm chắn trên đường trôi, cái nhói vừa rồi là chân trái va vào nó, chính cái chân vướng vào tảng đá đó lại là cái tựa để cả người xoay tròn và áp vào tảng đá, nhanh chóng lấy hai tay bám vào tảng đá rồi cố hết sức kéo mình lên, dòng nước cứ như bàn tay vô hình, cứ như muốn kéo mình xuống vậy. Vật vã một hồi lâu cũng đã bò lên được tảng đá, không còn sức mà lật người lại, úp mình trên tảng đá, mọi thứ tối dần đi…
Đoạn 2 : Bệnh viện
Lạch cạch … nhói đau lên … muốn mở mắt ra nhưng sao thấy trĩu nặng, cố hết sức để mở mắt, ánh sáng mờ mờ màu trắng đập vào mắt, ánh sáng bóng neon trong phòng hồi sức đập vào đôi mắt.
Nheo mắt nhìn xung quanh, ai dza` là đang ở bệnh viện, đưa tay phải rờ lên đầu, nó thấy băng quấn tùm lum, nhìn lại bàn tay phải cũng đã được băng bó, chân phải cũng được đổ bột, chắc gẫy rồi, thở dài một cái tự nhiên thấy khát nước quá, nhìn sang phải có sẵn bình nước, đang tính rướn lên để lấy nước, lúc này cảm giác từ tay trái truyền lại, có cái gì đó đang nắm tay nó, xoay nhìn qua trái, Nhung đang nằm áp má lên bàn tay nó ngủ rất ngon, vẻ mặt có vẻ rất mệt mỏi. Khổ cái là nếu không rút tay ra thì không với tới bình nước, xoay nhìn Nhung cái nữa rồi nằm xuống, không uống nước nữa.
Nửa tiếng trôi qua, nhìn trần nhà rồi lại nhìn về phía Nhung, chẳng biết suy nghĩ gì, đưa tay phải lên má Nhung, vừa phớt qua má bỗng Nhung tỉnh dậy, chết rồi chỉ tại cái đám băng gạc trên tay, nhám quá Nhung tỉnh lại rồi.
- H… tỉnh rồi hả… huuu Nhung sợ quá …
- Sợ gì ? … tui chết đâu mà sợ ? …
- Mà sao bà ở đây ? không về nhà hả ? nó hỏi.
- Tui xin ba má ở lại đây rồi … ba má H ra ngoài nghỉ rồi, hai bác thức cả mấy đêm rồi. Nhung nói
- Tui đang ở đâu vậy ? bệnh viện nào ?
- H đang ở BV Ban Mê Thuột, do chấn thương ở đầu nên người ta chuyển lên đây.
- Uhm… nhức đầu quá, bà lấy tui ly nước đi, tự nhiên khát quá.
Ba ly liên tiếp, thật là đã cơn khát dày vò nãy giờ, như tỉnh táo hơn, nó suy nghĩ về lúc đang còn ở Thác.
- Vậy sao tui lên đây được ? tui nhớ là trôi xuống rồi mà ?
- H leo lên tảng đá rồi ngất đi, mấy bạn khiêng H ra rồi chở lên BV Huyện, sau đó người ta mới chuyển lên đây đó.
- Oh ! sao leo lên lúc nào ko biết ta ? còn bà có sao không ? có va chạm đâu không ?
- Không Nhung bị trầy nhẹ mấy chỗ ở tay thôi.
- ừ vậy là được rồi, bà ngủ tiếp đi
Nhìn đồng hồ treo trước cửa, mới có 3h sáng. Nhung tiếp tục ngủ, vẫn cầm tay nó, áp má lên tay và ngủ, suy nghĩ gì đó một lúc, nó cũng chìm vào giấc ngủ. Gần sáng, bỗng nhiên cảm thấy đầu đau nhói, mở mắt ra và thở hồng hộc, rút tay trái lên ôm đầu, Nhung cũng tỉnh dậy và nhìn nó hỏi
- Ông sao rồi ? đau hả… để tui kêu bác sĩ nha ?
Không nói được gì, lúc sau 2 cô y tá và 1 ông bác sĩ chạy đến, vạch mắt nó lên, chiếu chiếu ánh đèn gì đó vào mắt, nó nghe thấy Nhung khóc, đứng đằng sau ông bác sĩ và khóc…. Giường của nó được đẩy đi, vào căn phòng nào đó, được nâng lên cái máy gì đó màu trắng, rồi nó lại chìm vào bóng tối.
Mở mắt ra, lại căn phòng trước đó đã nằm, thấy mẹ đang đứng nhìn ra cửa sổ, chắc đang suy nghĩ gì đó.
- Mẹ… mẹ tới lâu chưa ?
Quay ngay lại, ánh mắt mẹ sáng lên, mừng rỡ đi lại giường.
- Tỉnh rồi hả con ? mày làm mẹ lo.. quá
- Dạ con xin lỗi mẹ
- Thôi lỗi phải gì, yên tâm nghỉ đi con….
Cha tôi đi vào, thấy tôi đã tỉnh, nhìn mặt cha phờ phạc nhưng lộ rõ nét vui mừng.
- Tỉnh rồi hả con ? mày làm cha mẹ muốn đứng cả tim rồi…
- Dạ con xin lỗi ba
Bỗng cha nở nụ cười, nhìn tôi rồi nói
- Nhung nó ngủ ở phòng chờ, nó ở đây đã 4 hôm rồi…. mới tí tuổi đã làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi …
Cha nói rồi chép miệng cười mỉm mỉm, mặt tôi đỏ lựng cả lên, chẳng hiểu câu nói đó có cái gì mà mặt tôi lại như thế.
Nhung xuất hiện ở cửa chạy vào, nắm lấy tay trái tôi rồi sụt sịt
- huu.uu.. ông tỉnh rồi hả, tui sợ quá …
- Ặc làm gì vậy, nín đi, đã chết đâu mà khóc … thôi nín đi
Nó ngán nhất là tiếng khóc của đàn bà, ủy mị quá. Ngày hôm sau, cả lớp cũng vào thăm nó, đường, sữa, trái cây tá lả. Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt hơn với số lượng người nhiều đến thế.
- Mày khỏe chưa ? thấy đỡ đau hơn chưa ?. Hoàng hỏi
- Ờ cũng đỡ lắm rồi
- Mày làm tụi tao sợ hết hồn, tưởng mày chết mẹ nó rồi chứ ?
- Tao chết cho tụi mày ăn xôi hả con, tao phải ăn xôi trước chứ … hha..a..
- Đù thằng này ngon, nể mày đang mang trọng thương ko tao dớt mày mấy đấm rồi nha.
- Ngon lại đây ..ha…a Ai cũng cười vui cả, vậy là một kỷ niệm nữa chính thức được ghi vào trang giấy cuộc đời nó. Ban ngày trời nắng ấm, nó cảm thấy thân thể khỏe khoắn hơn, nhưng đêm đến thì là cả một cực hình, đau nhức quằn quại hành hạ từ những vết thương, ở đầu, ở chân, ở tay, liên tiếp truyền đến. Nó không ngủ được … Bên cạnh nó, Nhung vẫn ở đó, chăm sóc cho nó như người vợ đang chăm sóc cho chồng vậy, trừ những nơi tế nhị ra, còn chăm sóc, lau rửa thân thể Nhung đều giành làm với mẹ nó, mẹ nó có vẻ rất vui …
- Nhung… mai.. bà về đi nha..
- Sao vậy ?
- Bà ở đây hoài ba má bà ko la hả ?,
- Không ba má tui nói hôm nào ông khỏe đưa ông về nhà chơi nữa.
- Ừ, tui cũng khỏe rồi, bà sắp xếp về đi, không mọi người lại nói.
Nói xong nó nhìn qua Nhung, nước mắt đã chảy hai hàng, ngồi thút thít, bàn tay vẫn nắm lấy tay trái của nó.
- Ặc, gì nữa… bà cho tui xin.. sao khóc hoài vậy ?
- H muốn đuổi Nhung về lắm hả ? H không muốn Nhung ở lại đây sao ?
- Trời nghĩ cái gì vậy không biết, ai duổi đâu ? chỉ là bà ở đây ko có tiện đâu, bà là con gái, ở đây cũng ko có đủ điều kiện ăn ở nữa, cực chẳng đã mới ở lại thôi.
- Ừ, tui biết rồi, vậy mai tui về, cuối tuần tui lên chơi với ông, bác sĩ nói ông phải theo dõi hơn 2 tháng đó. Tui về mang vở lên đây học với ông luôn.
Không biết nói gì thêm, bỗng thấy mủi lòng, lần đầu tiên được một người con gái quan tâm đến vậy, cũng là lần đầu tiên nó nhìn Nhung theo con mắt khác, từ trên xuống, rồi lại dưới lên, dừng mắt ở những chỗ trọng điểm của đàn bà, rồi nó đỏ mặt, rời ánh mắt lên trần nhà, suy nghĩ lung tung.
Hai tháng qua đi, Nhung vẫn đều đều lên chơi và chăm sóc nó dịp cuối tuần, hôm nay xuất viện về nhà, nó cảm thấy vui lắm, ở bệnh viện đúng là như cái nhà tù.
Đã tháng 8 rồi, chỉ còn 1 tháng nữa là nhập học, nó không lo lắm. Từ ngày về nhà Nhung siêng lại nhà nó chơi hơn, cũng đỡ buồn.
Một buổi chiều, Nhung đang ngồi học bài với nó, trời nóng nực, nó nói :
- Bà ở nhà nha, tui ra chợ mua ít đá với sâm sâm về ăn cho mát, nóng quá trời
- Ừ ông đi đi !
Rảo bước ra chợ với cái chân còn bó bột, 1 tuần nữa mới tháo bột, thiệt tình là ngứa ngáy kinh khủng .. haiz. Mua xong quay về nhà, nó không thấy Nhung đâu, cửa cũng được đóng lại nhưng không chốt trong
- Bà đâu rồi Nhung ? nó hỏi lớn
Trong nhà không có tiếng trả lời, im phăng phắc, nó nghĩ chắc Nhung chạy đi mua gì hoặc đi đâu đó, nó lê xuống nhà bếp, bỏ sâm sâm ra bàn, cầm cục đá đi vào nhà tắm để rửa, cửa nhà tắm đóng nhưng cũng không có khóa, khóa nhà tắm loại núm vặn, có chốt phía trong, vừa mở cửa ra, đập vào mắt nó là một cơ thể trắng muốt đang nâng mặt lên vòi sen, tuột tay rớt cục đá xuống nó đứng như trời trồng nhìn thẳng vào cơ thể mịn màng đó. Nghe tiếng động, Nhung quay đầu nhanh nhìn ra cửa, thấy nó, Nhung lập tức lấy tay che các vùng kín, mặt đỏ gấc rồi nói
- Ông ….đứng đó … nữa, ra ngoài…. đi, tui… đang tắm…. mà
Như sực tỉnh cơn mê, nó xấu hổ quay ra ngoài một cách nhanh nhất, nhưng cái chết mà nó không để ý là cái chân và cái nạng của nó không chịu quay theo tốc độ đó, hụt nạng chống, nó té đổ kềnh ra nền nhà sóng soài. Nhung từ trong chạy ra, không còn để ý đến cơ thể chưa có mảnh vải của mình, ôm lấy nó, đỡ nó dậy ngồi ra bàn ăn nhà bếp, cái vật mềm mềm đó áp vào má nó, mắt nó như hoa đi, chân tay bủn rủn hết cả, cậu nhỏ cũng từ từ ngoi lên đòi quyền tự do. Ngồi được lên ghế, mặt nó đỏ như gấc, cúi mặt xuống nền nhà không dám nhìn lên, Nhung lúc này mới nhận thức được tình trạng của mình, với tốc độ nhanh nhất cũng chạy thẳng vào nhà tắm.
Thay đồ xong, Nhung đi ra ngoài, hai đứa nhìn nhau bẽn lẽn, không ai nói gì, mặt ai cũng đỏ gay như mới phơi nắng ở biển về vậy, ngồi đối diện nhau ở bàn ăn…
- Tui …xin lỗi, tui.. tui.. không biết bà tắm ở trong đó. Tui tưởng bà đi đâu
Nó cố nói để xua tan đi sự ngại ngùng cũng như sự im ắng đang chiếm lấy không gian.
- Ừ… cũng tại… tui.. tui.. quên khóa cửa.
- Bà coi như tui chưa thấy gì hết đi , nó mím môi lại rồi nói.
- Ừ
Chuyện đó được khép lại ở đó, không nhắc đến nữa để khỏi phải gây thêm ngại ngùng, Nhung cố gắng tự nhiên hơn khi nói chuyện với nó suốt cả buổi chiều.
Thứ hai tuần sau, sau khi tháo băng, nó cảm thấy thoải mái vô cùng, chưa được vận động mạnh như chạy nhảy, nhưng được đi bộ là cả một niềm vui, nó cảm thấy tự tin hơn khi đi bằng chính đôi chân của mình thay vì cái nạng. Ngày tựu trường, lớp cũ phân chia nhiều do có đứa vào bán công, có đứa vào công lập, vào trường rồi cũng chia ra các lớp, không còn được họp lại với nhau nữa.
Vậy là chính thức lên cấp 3, trường công lập nên có chế độ học căng hơn và mệt hơn so với các trường khác, Nhung cũng học chung trường với nó, chỉ khác lớp.
Từ khi xảy ra tai nạn đó, Nhung thân thiết với nó hơn, thường xuyên đi học chung với nó hơn, nó cũng không nỡ từ chối, mà có từ chối cũng không được, Nhung có vũ khí mà nó khó có thể từ chối được, đó là khóc….
Đoạn 3 : Giờ Thể dục
Cũng thấm thoát cả 3 tháng sau khi nhập học, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo của nó, các lớp cũng đã có giáo viên chủ nhiệm, thời khóa biểu cũng đã được thông báo trên bảng thông báo của trường.
Nó vẫn vậy, sáng đạp xe đạp thể thao của nó, chở một cô nàng nhỏ nhắn ngồi sau, thao thao bất tuyệt nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đến trường cùng ngồi ở ghế đá ăn nắm xôi, chuyện cứ thế trôi đi cho đến một ngày, trong giờ thể dục buổi chiều.
Lớp của nó và lớp Nhung cùng học chung một thầy thể dục và cùng tiết thể dục, bài học thể dục là chạy dai sức. Cái nắng buổi chiều oi bức, thầy cho cả 2 lớp chạy 3 vòng sân đối với nam, 2 vòng đối với nữ, nói đến cái sân đá banh thì chắc ai cũng biết, 1 vòng của nó chắc cũng tới hơn 500m gì đó, chạy được 1 vòng cùng nhau, đến vòng thứ 2, hầu như ai cũng đã oải rồi, đang chạy với Nhung bỗng nó nghe một tiếng bịch khô khốc, Nhung ngã sóng soài ra đó, ngất xỉu, chắc tại trời nắng quá, lại chạy lâu nên vậy.
Nó bế Nhung lên, chạy vào bóng mát của một cây lớn, các bạn khác trong lớp cũng nhanh nhảu đưa khăn và các thứ khác để lau mặt cho Nhung, té ngã đất bám đầy cả.
Khi Nhung tỉnh lại, đang gối đầu lên đùi của nó, ngồi dưới tán cây, nó cũng xin thầy cho nghỉ hôm đó để chăm sóc Nhung, đưa cho Nhung ly nước chanh đá đã pha sẵn
- Bà uống đi…cho khỏe
- Cám ơn
- Mệt thì chạy chi cho cố vậy, chạy 1 vòng thôi rồi vô nghỉ đi.
- Tui muốn chạy cho hết 2 vòng mà
- Điên gớm, đã yếu rồi mà còn sung
Nói xong nó mỉm cười nhìn Nhung
- Còn chưa tính ngồi dậy sao, móp hết cả đùi tui rồi
Nhung ngồi dậy, mặt đỏ lên một chút, chắc do cái nóng hực vào và cũng do câu nói của nó.
- Tui xin thầy nghỉ rồi, để tui chở bà về lun
- Ừ
Hai đứa nó đứa chở, đứa ngồi sau, đi về trong ánh mắt dòm ngó của đám bạn.
Đưa Nhung về nhà, nó ở lại chơi một chút, nhà Nhung không lớn, mà hầu như CNVC thời đó không ai có căn nhà nào lớn, bằng gỗ, lát xi măng…, ngồi ở phòng khách, Nhung đang tắm sau khi về nhà.
Nghe ngoài cửa có tiếng xe, tiếng mở cổng ngoài sân, nó đi ra
- Ủa H tới chơi đó hả ? Nhung đâu con ?
- Dạ Nhung đang tắm trong đó Bác
- Chiều nay nó đi học mà ?
- Dạ học thể dục ạ ! Nhung bị mệt, ngất xỉu nên con chở về
Thái độ của mẹ Nhung thay đổi nhanh, dựng nhanh chiếc xe đi thẳng vào nhà, nó nghe loáng thoáng Bác đang hỏi han Nhung….
- Ông nói với má tui chi vậy
- Ai biết, hỏi thì nói thôi, nói dối chi ?
- Ừ thôi, không có gì
- Thôi má bà về rồi thì tui cũng về đây
- Ông ở chơi tí nữa đi
- Thôi bữa khác đi, hôm nay cũng mệt rồi, bà đi nghỉ đi
- Ừ !
Nó dắt xe ra, đạp về nhà, tắm rửa và lăn lên giường ngủ một chút.
Hôm sau, và nhiều hôm sau như vậy, nó vẫn chở Nhung đi học hàng ngày, chẳng biết tình cảm của nó ra sao ? nhưng nó cảm thấy khó từ chối và cũng không muốn từ chối cái nhiệm vụ này ???
Một hôm, trong giờ ra chơi, đang đá cầu dưới sân, bỗng có 2 đàn anh học lớp 12 ở tầng trên, đi xăm xăm lại nó, nắm cổ áo kéo nó ra một góc. Đến nơi nó gạt tay người kia và hỏi cộc lốc
- Ông là ai ? muốn gì ?
- Mày nghe cho rõ đây thằng nhóc, anh chấm nhỏ Nhung rồi nên mày